Gần đây mình chiêm nghiệm “về sự dư thừa” ở cuộc sống xung quanh, thấy nó chẳng khác nào sự nghèo khó, trong một số hoàn cảnh nó còn tệ hơn rất nhiều.
Cu con nhà mình đang lớn lên, bé được ba mẹ chăm lo từng chút một, đồ chơi không bao giờ thiếu, xe oto sau khi mất mát rất nhiều thì bé vẫn xếp được một hàng dài bằng cái ghế sofa. Tuy nhiên, bé không biết giữ đồ chơi và sẵn sàng ném chúng đi khi cáu gắt, và luôn mang đến lớp rồi chiều về không thấy đâu. Dạo này mình đã hạn chế tối đa việc mua đồ cho bé, thì nhận ra sự thay đổi trong bé, hạn chế phá đồ chơi hơn, thiếu ô tô nào là bắt đầu nhớ ra và đi tìm loạn lên, không dám mang ô tô đi ra khỏi nhà nữa…
Trong doanh nghiệp cũng thế, nếu mọi thứ quá dư thừa sẽ không có sự trân trọng và kỳ vọng luôn cao hơn bình thường.
Trong mọi triết lý của thánh nhân hay các tôn giáo, sự cân bằng là nguồn cội của một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa. Và làm sao để đạt được cân bằng?
Không ai làm được nếu chưa từng bị mất cân bằng, hãy tự mình chiêm nghiệm và hiểu ra điều cần làm.